Blog102
HomeChatBlog
» »


Rồi ông lụi cụi đi tưới hoa. Phía dưới đồi, ông có mấy liếp rau và su hào. Đó là cái rẫy của ông. Ở đây, ông sinh hoạt như người dân tộc, gần như tự cung tự cấp. Tài sản còn lại của ông hầu như chẳng đáng gì, bao gồm cả con chó nhỏ chạy lạc vào ngôi nhà này mà ông đang nuôi.

Cùng với con chó, hội họa, hay nói đơn giản hơn là một cách tập tành vẽ tranh – những bức tranh mực tàu mà ông chỉ có thể tặng chứ không bao giờ bán – đó là niềm vui sống duy nhất của ông. Còn tại sao chỉ vẽ bằng mực tàu thì thật dễ hiểu: Ông lão chỉ có chừng ấy tiền mà thôi.

Thế nhưng, đó lại là một con người tự trọng, vì đáng lẽ ra với không ít khách đến tham quan ngôi nhà ma đầu đèo này, ông đã có thể làm được chí ít cái động tác thu “vé vào cửa”. Vậy mà, ông lại không hề nhận tiền của ai, còn tận tình hướng dẫn khách lên lầu xuống gác.

Đêm trong ngôi nhà

Ngược hẳn với dự tính ban đầu, đêm đó tôi đã ngủ lại ngôi nhà đầu đèo. Ông Minh cười hóm hỉnh, hỏi tôi muốn ngủ phòng nào. Trước đó trong bữa ăn tối, tôi đã bốc lên nói rằng tôi muốn có đôi chút cảm xúc gì đó để có thể viết một truyện ngắn về ngôi nhà này.

Đã trót thì phải trét, nhưng vấn đề là phòng nào? Trong ngôi nhà này, căn phòng nào cũng đều có lịch sử ớn lạnh của nó. Nếu là phòng hướng Đông thì đã từng có một tay anh chị ở chợ Đà Lạt, không biết cá cược với chúng bạn thế nào, đến xin ông Minh cho ở ba đêm.

Nhưng chỉ đến đêm thứ hai, tay này mặt cắt không còn hột máu, nói như thét vào mặt ông lão giữ nhà là đã thấy một người đàn bà mặc đồ trắng, tóc tai rũ rượi cứ kéo chân hắn. Còn nếu là căn phòng mà cô gái treo cổ ở phía Tây thì càng đáng sợ hơn, vì vết sơn đỏ mà cơ quan chức năng làm dấu trên tường chỗ có buộc dây thòng lọng vẫn còn sờ sờ ra đó.


Thế là chỉ còn duy nhất căn phòng nằm chính giữa ở tầng trên.

Tai quái thay, căn phòng này lại có đến ba cửa. Cả ba cửa đều không có khóa, chưa kể cánh cửa ra vào luôn sẵn sàng bật tung mỗi khi có một cơn gió thốc tới. Suốt đêm đó, tôi không tài nào ngủ được, dù đã tự cố trấn an mình bằng mọi lý lẽ.

Đêm càng khuya, gió càng mạnh, quăng quật và lồng lộn. Tôi ngồi nép sát vào vách tường, cố làm sao để có thể quan sát đồng thời cả ba cánh cửa. Đến 1g sáng, tôi bắt đầu có ảo giác, mắt tôi bắt đầu nhìn thấy những ảo ảnh chập chờn ở phía sau những cánh cửa.

Có một thoáng, khi tôi vừa nhắm mắt lại, cánh cửa ra vào bỗng bật tung ra. Tôi điếng người, cảm thấy máu trong cơ thể mình đông cứng lại. Đến 5g sáng, không còn đủ sức chịu đựng nữa, tôi bật dậy như lò xo, lao xuống cầu thang. Vừa hết cầu thang, tôi suýt ngã nhào khi trông thấy một cái bóng dài ngoằng.

Trấn tĩnh lại mới nhận ra ông lão giữ nhà. Chẳng cần phải hỏi, chỉ nhìn mặt tôi, ông hiểu ra tất cả.

Đoạn kết về ông lão giữ nhà

Thời gian trôi qua, tôi không còn thấy ngôi nhà ma ấy đáng sợ nữa. Chỉ có điều, thỉnh thoảng nó vẫn làm trong tôi trào lên một cảm xúc khó tả, một thứ cảm giác cô quạnh của hình ảnh ông lão lọm cọm bước đi trên sườn đồi trong ráng chiều hôm.

Nhiều lần, người ta nghe nói đến những dự án cải tạo lại ngôi nhà để phục vụ vào việc kinh doanh du lịch, nghe đâu còn có cả một ý tưởng lớn lao hơn. Nhưng rồi, mọi thứ cứ lãng quên dần, chẳng biết có còn ai đoái hoài tới chúng hay không.

Chỉ biết một điều hiển nhiên là ngoài ông lão thân cô thế cô đang giữ nhà, thật sự không một ai khác có đủ can đảm để coi đó là chỗ ở, hay là chỗ vui chơi của mình.

Bẵng đi một thời gian, tôi không có dịp lên Đà Lạt nên không gặp lại ông lão giữ nhà. Thế rồi nhân lễ kỷ niệm 110 năm của thành phố sương mù, tôi lên Đà Lạt liền ghé lại ngôi nhà. Tôi nhìn thấy một ông già, nhỏ tuổi hơn ông Minh một chút, đang đứng trên cầu thang ngôi nhà.

Tôi vội hỏi thăm về ông lão giữ nhà thì được trả lời: “Ông ấy chết rồi”. Tôi bàng hoàng. Tôi xin phép vào phòng khách thắp nhang cho ông Minh. Chỉ có một lư hương nhỏ đặt trên cái bàn xiêu vẹo, ngoài ra chẳng còn gì khác. Lát sau thấy tôi với ông Minh có vẻ là chỗ thân tình, ông già giữ nhà mới nói nhỏ: “Nghe nói là ông ấy uống thuốc trừ sâu”.

Tôi bật hiểu. Việc ông lão giữ nhà bị con cái hắt hủi thì tôi đã từng nghe, chỉ có điều tôi không ngờ mọi chuyện lại kết thúc như thế này.

Những đợt gió lạnh từ phía thung lũng tràn thốc vào ngôi nhà. Tôi ngẩng lên nhìn người kế nhiệm ông Minh. Ông ấy tên là Mận. Lại một ông già nữa. Nhưng ông già này còn mới quá, hay chính xác hơn là còn trẻ quá so với bề dày thời gian của cái nơi mà ông đang coi giữ.

Thậm chí, hỏi chuyện mới hay ông ta còn không biết có một cái giếng đã bị lấp đi nằm bên hông của ngôi nhà, nơi có một cô gái bị giết....

[red">Một số điểm có Ma vẫn còn bí ẩn trong Sài Gòn...[/red">

Nơi đầu tiên tôi nói đến là nghe những lời kể của 1 số người làm trong khu này đó là Khách sạn công Đoàn ngoài Thanh Đa quận Bình Thạnh và khi tôi mới xuống thi Đại Học đó là vào năm 2001 cũng ở chính trong khu dãy nhà này nhìn cũ kĩ và hoang tàn lắm dù phía trước thì có cả 1 Hotel mới xây nhưng phía trong chổ chúng tôi ở thì hoàn toàn trái ngược đó là dãy nhà xây trước năm 1975,căn nào cũng cũ kĩ cả nên bọn chúng tôi chọn ngay 1 căn lầu 1 đối diện sân Tenis phía trước gần ngay sửa sổ phòng khách là những tán lá cây của cây Trứng Gà(Lekima).Vì cả đám mới xuống TP nên chưa rành rọt đi thuê phòng mà đi theo sự hướng dẫn và sắp đặt của Mẹ thằng bạn trong đám của chúng tôi vì Mẹ nó đi xuống học Đại Học tại chức...

Căn nhà chứ tôi ko dám nói là căn hộ đâu vì quá cũ mà,nó gồm có 3 phòng ngũ và 1 phòng khách,bọn chúng tôi có 4 thằng nhưng thằng bạn tôi nó ở chung phòng với Mẹ nó rồi nên còn lại là 3 thằng tôi ngủ 1 phòng và 1 phòng thì bỏ trống,vì đứa nào cũng mới xuống và đi học nên sáng rạng mắt ra thì đi học có khi chiều mới về mà thôi vì xa quá xa nơi tụi tôi đi học mà có về thì cũng ko dám lên phòng 1 mình nữa hic vì sự ẩm ướt lành lạnh rùng rợn của khu dãy nhà đó,phía trước mở cửa sổ ra thì thoáng mát quang đãng nhìn khách vào chơi Tenis nhưng phía sau thì đối diện tiếp với 1 khu nhà khác cũng cũ kĩ và hoang vắng không ai ở cả nên ít khi nào tụi tôi mở cửa sổ ra,sự việc đối với bọn tôi thì cũng bình thường vẫn tiếp tục diễn ra hàng ngày,đi học rồi về nhưng tuy chỉ có 1 người đã chứng kiến và gặp điều không bình thường liên tục đó là Mẹ thằng bạn chúng tôi dù chỉ ở mới có hơn 1 tháng (tôi ở nơi này đúng 3 tháng).Chúng tôi hay gọi Mẹ nó là cô Út nên cho tôi thay tên từ người kể hén.

Cô Út lúc đầu không nói gì nhưng vẻ mặt của cô hàng ngày ko vui như bình thường khi chúng tôi xuống ở chung thì làm cho chúng nghi ngại ko biết do chúng tôi ăn ở không vừa lòng hay là chúng tôi làm gì đó,nên chúng tôi mới gặng hỏi thằng bạn tôi là sao cứ thấy Mẹ mày không còn vui như mới khi xuống ở vậy?Và tụi tôi nhờ nó ráng hỏi thử xem là có vấn đề gì nhưng cuối cùng cô Út cũng ko nói gì hết và cho mãi đến gần tháng thứ 3 là khi tôi chuẩn bị dọn đi thì cô Út mới kể ra những điều lạ lùng mà cô Út đã chứng kiến cho cả bọn tôi nghe,sự thể như sau:

Cô Út kể với vẻ mặt nghiêm trọng nên chúng tôi im lặng nghe lời kể của cô:Cô Út nói khi cả nhà dọn vào ở khoảng 1 tuần thì Cô bắt đầu gặp những điều bí ẩn,Cô nói khi bọn tôi đi học cả ngày còn Cô thì học sát bên nên hay về nhà nghĩ ngơi buổi trưa và thế liên tiếp Cô thấy những điều kì dị,khi đang nằm ngủ thì thấy 1 người Đàn ông đi từ cây Lekima đi thẳng qua lang cang và vào phòng Cô,đây là lầu 1 mà đi kiểu này là bay rồi hic,ông ta vào và cố giữ chặt tay cô và ghìm xuống,cô càng chống cự lại thì càng bị nặng hơn giống nhu 1 sức mạnh vô hình vậy,Cô nói mồ hôi cô đổ ra giống như là mới tập thể dục xong vậy đó và sự việc kết thúc khi vô tình thằng bạn tôi về đi ăn cơm chung với cô Út,sự việc liên tục xảy ra đối với cô Út dù vậy Cô ko dám nói với bọn tôi vì sợ chúng tôi lo lắng,Cô kể thêm không những ban ngày cứ mỗi lần ngã lưng ra nghĩ là bị mà cả ban đêm có chúng tôi ở nhà cũng thế,hèn chi chúng tôi thấy Cô nói chú Bảo vệ cho bẻ 1 nhánh Xương rồn về treo trước cửa phòng,là tôi đã nghi rồi nhưng tôi ko dám hỏi thêm gì vì tôi cũng đã biết chuyện thừơng nhà nào treo Xương rồng là để khắc Ma Quỷ đến phá quấy....
Cảm nhận về bài viết
Cùng chuyên mục
» Chuyện ma ở Việt Nam (2014-08-10)
» Quê em - Đất độc (2014-08-10)
» Ác báo ghê hồn (2014-08-09)
» Lỡ đọc tên người chết (2014-08-09)
» 7 đêm quái đản (2014-08-09)
Xem tất cả >>
Tags:
C-STATBạn đang xem style wap ở footerWeb Version

Insane